Không oán trách ai….
Chẳng qua tuổi thơ và lớn lên, nhầm thời <binh lữa -khốn kiếp>
Nếu những ai, đã từng tham dự - với những TĐ tác chiến ND thì càng thấm thía, sự gian khổ - hiểm nguy của thằng lính như thế nào?
Tôi có nhớ lời bs Trần Văn Tính nói chuyện -trên chương trình (mỗi ngày một nhân vật- do Hải Lăng phụ trách…)
Vai trò của một người < Y Tá đại đội> rất quan trọng - họ biết rành rẻ và cứu thương rất hữu hiệu… thành thử v/v <Tường Trình ủy khúc> không ai biết rõ hơn là người Y tá Đại Đội…
Mà thật vậy, người y tá , theo chân các đại đội ND đi hành quân … có khác gì , những quân nhân tác chiến… mỗi ngày cũng trên 35 ký trên lưng, mang nặng như < lạc đà> - lội hết cánh rừng này đến con suối nọ….
Khi khinh binh chạm địch phía trước… tất cả đại đội - phải cảnh giác phòng thủ…. nằm đóng quân ở gốc suối ven đèo cũng vậy- DDT nằm ở đâu! Cũng bắt y tá nằm cách đó chừng 5 mét- đụng trận … hay bị tấn công… cũng cầm súng bắn trả… để giành sự sống… chúng tôi là như vậy…
Suốt từ những năm tháng - cuộc chiến leo thang và khốc liệt-từ 1968 đến 1975
Y Tá đại đội chúng tôi cũng chết nhiều và thương tật cũng nhiều…
(tản mạn quá khứ)
Năm 1972- sau trận giải tỏa Bình Long-An Lộc
Y Tá TĐ5ND chết 8 người bị thương 4 người… ngày ra Mỹ Chánh để bổ sung đơn vị … chuẩn bị tái chiếm Cổ Thành Quãng Trị- BS Nguyễn Hữu Tâm (Tâm lùn)- mượn chiếc xe Dooge của TĐ5ND- chở tôi ra -cc Hiệp Khánh ( cs 17) để nhận Tân binh - bổ sung-
BV HQ/TĐQY đang ở đây- sau khi trình diện, BS Vũ Khắc Niệm ( chắc lúc đó - mới giữ chức vụ TĐT/TĐQY/ND) BS Tâm hỏi tôi -xin bao nhiêu y tá Anh? Tôi trả lời : dạ 14 người bs!
Bs Niệm nói ngay : 8 người thôi- còn chừa cho các TĐ khác nữa!
Sau khi Hàn huyên với bs Tâm xong - BS Niệm chở BS Tâm về BCH /TĐ5ND ở Mỹ Chánh và thăm TĐT/TĐ5ND là Tr/tá Nguyễn Chí Hiếu (hai ông này là bạn - chắc hồi ở
TĐ8ND)
Quý vị biết không ? Ngày vào tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị- tôi vẫn đi Y Tá DD /54 (lúc đó mới vinh thăng Tr/sĩ - vì mặt trận An-Lộc mỗi người thăng một cấp)- nhưng trả giá cũng không rẽ (bị thương hai lần - không đi tản được)
1- bị trái hỏa tiễn 107 tại ngã ba Xa Cam) chấn thương ngực - mãnh pháo kích vào chân p)
2- bị trái - the-leiy (hai y Tá phụ - Tỷ và Chiêm nằm cùng hầm chết - tôi bị chấn thương ngực nặng….
( ngày vào An Lộc- trên quốc lộ 13- hai y tá phụ bị thương- Trương Văn Nghề- và Phạm Đức Thắng bị thương)
Cuộc đời có gì bình an- và vui vẻ đâu? Thế mà cứ lao đầu vào cuộc chiến…( chưa kể- đã từng bị thương 4 lần trước đó- nặng nhất là trận Vàm Cỏ Đông- Tây Ninh- 1969)
Lúc đó - tôi cũng < có quyền xin về> các DDQY hoặc BCH / TĐ làm gì đó cũng được… để được ăn cơm nóng… khỏi phải ăn < canh trời> hay gian khổ - nguy hiểm đến tánh mạng… tại sao lại không nhĩ ???
Mãi đến năm 1974… chẳng qua <tuổi trẻ> có lầm lỗi với BS Nguyễn Minh Đức
(gần đây đã xin lỗi- BS Đức hiện ở CND)
Cũng xuề xoà: nếu em không có bản tính đó… thì không phải là người lính ND ( tôi nhớ mãi lời này của BS Đức)
Rồi về Hiệp Khánh - làm Phòng nhận bệnh HQ - rồi ra CC Non Nước Cũng Phòng Nhận Bệnh Hành Quân - rồi vào Giử chức vụ Y tá trưởng Liên Đội 3 Đa Năng (mới thành lập)
- rồi cuối năm 1974 về DD3QY ( BS Lê Minh Tâm( Tâm Cao) DDT/DD3QY- bS Nguyễn Đức Mạnh DDP…
Bây giờ nghĩ và nhớ lại….
Tự thương cho bản thân - thương cho những thằng bạn cùng khoá…. Những thằng đàn em có hoàn cảnh như mình… tại sao những ngày 20 mấy tháng 4… từ SĐND qua sân bay TSN gần quá và mình có điều kiện dể dàng quá … mà lại không nghĩ đến…
Bs Mạnh có còn nhớ những ngày đó không???
Tối ngày cứ - ăn nhậu- say xĩn…. để rồi cuối cùng - phải tứ tán …. Như rắn mất đầu….
Lúc còn trong quân đội- mỗi lần có việc gì < bất mãn> thường nhủ câu:
< Đời nhà Binh- Như tình nhà thổ >
Còn bây giờ chỉ trách : <Vận nước- mệnh trời>
Một đêm khó ngủ
Người lính già - 3053