28
Tôi
đang nằm suy nghĩ một lúc hằng trăm chuyện thì có một chú lính từ xa đi tới đập
võng tôi và gọi tên tôi.
Tôi
ngóc đậy. Cậu lính vỗ vỗ ngực:
-
Cháu là Thiên đây, con của nhà thơ X. Nhà ở phố Hàng V… Hồi Tết năm ngoái chú có
đến uống rượu với ba cháu đấy.
Tôi
còn đang ngơ ngác thì cậu ta nhắc:
- Chú
uống rượu còn ba cháu ngâm thơ. Ba cháu đem cái cốc đặc biệt ra uống Mao Đài tửu
đấy.
Tôi
đập vào đùi cậu thanh niên thật mạnh:
-
À…phải! – rồi ngồi bật dậy.
-
Đấy, chú nhớ rõ chưa?
- Rõ
rồi! Cháu vào đây bao giờ?
- Có
lẽ trước chú một năm.
- Sao
bây giờ còn nằm đây?
Phút
vui gặp gỡ hình như bị giới hạn bằng câu hỏi đó. Thiên yểu xìu cái mặt xuống
ngay:
- Bộ
đội khiêng pháo mà chú. Ối giời, xe ba gác cải tiến của hợp tác xã mà mang vô
đây định tải pháo. Chớ chú không để ý thấy những cái xe đó nằm chỏng gọng ở trạm
làng Ho đó sao?
- Có
thấy nhưng không biết là xe gì!
Thiên
cười mũi:
- Đối
thủ của mình đã nhảy lên mặt trăng ngồi chong ngóc trên đó rồi mà mình ở đây còn
dùng xe ba gác cải tiến của mấy lão già hợp tác xã mà tải
pháo.
Tôi
giật mình. Nghe Thiên nói vụ cái xe ba gác cải tiến tôi mới sực nhớ những chiếc
đèn xe mô-lô-tô-va trên quốc lộ 1.
Vào
thời gian máy bay Mỹ oanh tạc miền Bắc ác liệt thì ban ngày quốc lộ 1 không có
một bóng xe bóng người.
Xe và
người chỉ đi đêm. Để bảo đảm an toàn, mỗi chiếc xe đều không dùng bất cứ cái đèn
nào trong xe mà lại treo một bóng đèn nhỏ trên ngọn cần câu rà sát mặt đất và
chĩa hẳn về phía trước.. Đó là con mắt của tài xế. Tôi tò mò tìm hỏi thì anh lái
xe nói rằng làm như thế máy bay không phát hiện được xe mà nó chỉ thấy bóng đèn
con di động. Nếu nó nghi ngờ nó ném bom thì ném ngay bóng đèn chớ không thấy xe
mà ném. Đó là sáng kiến không biết của nhà chiến thuật nào, nhưng tôi tôi thấy
nó được thực hiện trên khắp quốc lộ 1 lúc tôi đi công tác giới
tuyến.
Tôi
kể câu chuyện đó cho Thiên nghe để làm một sự cân xứng với cái xe ba gác cải
tiến của Thiên.
Nghe
xong Thiên cười:
- Nhà
quân sự nào nghĩ ra cái sáng kiến đó có lẽ cho rằng máy bay Mỹ bắn xe chạy trên
đường bằng súng mút-cơ-tông hoặc súng cao su. Còn nếu bỏ bom thì mỗi lần bỏ một
trái to bằng hạt nhãn và bề kính sát thương của nó là 5
tấc!
Thiên
bắt qua chuyện khác ngay:
-
Nghe nói Liên Xô hay Hungari gì đó có cho mình kính hồng nội tuyến gì đó
mà!
- Nội
ngoại đâu không biết nhưng hồi tôi đi chỉ thấy toàn cái cần câu theo kiểu tôi
vừa nói đó.
Thiên
lại chuyển mục:
-
Này, cái đoàn văn nghệ của chú may lắm đấy.
-
Sao? – Tôi nôn nóng – Cậu có gặp à?
- Thì
chính cháu đưa đi mà!
- Ủa,
cháu là giao liên à?
-
Trước là bộ đội, nhưng đến đây ỳ ra không vô nữa vì sốt. Lá lách thòng. Cháu vô
trạm dạy văn hóa. Vừa rồi ông Phó Chánh Ủy đường dây bảo xoi đường đưa khách vô,
cháu ở trạm trong ra đây đón khách.
- Rồi
sao? Đoàn của chú, có ai làm sao không?
- Lọt
hết cả! Chỉ lọt qua có 5 phút là biệt kích Úc nó cắt ra ngay chóc, chịp! Nó xơi
hết nửa đội trinh sát tiền tiêu của bộ đội gồm có cả một ông Trung Đoàn Phó. Ông
ta mang cả tiền ăn của trung đoàn. Mất tích luôn tới nay, không tìm thấy
xác,cũng không nghe đài Saigon nói.
Thiên
tiếp:
- Các
chả chủ quan lắm. Đi ngang bãi pháo, cháu bảo chạy nhanh qua. Nhưng các chả cứ
dềnh dang ngồi ăn cơm, đến chừng pháo bắn, không chạy được. Pháo vừa dứt thi một
toán biệt kích trong rừng cắt ra ngay giữa đội hình. Các chả đâu có chuẩn bị mà
bắn. Súng thì bó lại gánh lòng thòng lễnh thễnh hoặc quấn ruột tượng gạo chung
quanh vác như vác củi khúc. Súng máy thì bỏ băng đạn trong ba-lô, còn súng cối
thì đế một nơi, nòng một ngã, đến chừng ráp được vào thì anh vác đạn ở đâu đâu.
Hành quân chiến đấu như thế đó, gặp giặc đánh ngữa cổ cho chằng nuốt. – Thiên
tiếp – Từ đây trở vô thì cứ đụng hoài hoài. Gặp biệt kích người Thượng còn ớn
nữa! Nó bắn một phát lượm một con. Mỗi thằng bắn nhiều nhất là một băng rồi rút
ngay. Nó leo núi như khỉ, đố ai đuổi kịp!
Nghe
có chuyện mới lạ, tốp của Lê Ngọc cũng chạy sang
nghe.
Thiên
tiếp:
- Bắt
đầu từ trạm này trở đi là máu lửa nhé. Không có ăn no ngủ kỹ được nữa đâu! Sốt
rét có cơn, bom pháo còn có hồi chớ biệt kích thì không cơn không hồi gì
hết!
Thiên
quèo Lê Ngọc:
- Anh
có thuốc gì cho em xin một điếu với. Có phải anh đã dạy Tổng Hợp không? Em là
sinh viên Tổng Hợp cơ sở 2 đây! Em vào làm giao liên một năm rồi, quên mẹ nó hết
toán lý hoá.
Lê
Ngọc móc thuốc ra cho Thiên.
Thiên
đưa tay nhận điếu thuốc và xuýt xoa mãi. Thiên châm thuốc rít một hơi đài vô
tận, nuốt ém cả khói rồi phì ra đằng mũi, hai tia khói chĩa thẳng xuống đất.
Thiên tiếp:
-
Biệt kích Úc ghê gớm lắm. Nó đi không đầy chục thằng và chuyên môn cắt rừng bằng
địa bàn, chúng nó phục kích thì không thể phát hiện
được.
Thiên
lại rít một hơi đài, khẽ gạt cái tàn thuốc vào mũi dép và gật gà gật gù, nhướng
nhướng đôi mắt say thuốc và tiếp:
- Em
kể một chuyện như thế này cho các anh nghe xem có khiếp không? Bởi thế các anh
đừng có khinh thường. Kỳ đó chúng nó phát hiện được đường đi của mình. Chúng nó
phục kích cách đường vài chục thước. Chúng nằm luôn ba ngày liền, chờ đến ngày
thứ tư chúng bắn một loạt chết ba người. Ba hôm sau đơn vị mới cho người ra tìm
xác thì thấy cả ba cái xác nằm nguyên đó, ba-lô, súng ngắn, súng dài còn đủ hết.
Anh em ta cho rằng chúng đã rút đi rồi bèn ì ạch khiêng xác, thu súng về, chẳng
dè lại bị nổ một loạt nữa. Hai người chết. Cơ quan bỏ luôn, hai ba ngày sau mới
dám cho người ra điều nghiên, vẫn không thấy dấu vết gì hết. Lần này thì chắc
chắn là chúng đã đi rồi. Chẳng có lẽ chúng gan trời mà nằm nín lại nữa. Anh em
ta cũng lại lom khom khiêng xác, lại bị chúng đế luôn một loạt nữa. Lần này
chúng bò lên, lấy tất cả đồ đạc, súng ống của ba trận rồi rút
mất.
Mấy
hôm sau cơ quan lại cho người ra phục kích và nghiên cứu. Chỉ thấy có mấy cái
hầm ngụy trang rất kỹ. Còn từ ngoài đường vào tới hầm không có một cái lá nát,
không một nhánh cây gãy, và mặc dù trời mưa vẫn không thấy một dấu chân. Mãi mới
tìm được mấy cây sào. Và sau đó nghiên cứu ra là chúng nó không đi bằng chân như
mình . Mà chúng nó dùng sào chống và nhảy như nhảy sào thể thao. Chúng nhảy theo
kiểu con Kangourou của xứ Úc. Cứ vọt tới một cái rồi đứng lại xoá hết dấu vết
rồi lại phóng tới nữa, cho nên dù có để ý cũng không tìm thấy một dấu chân
nào.
Thiên
vênh mặt lên:
- Các
anh thấy khiếp chưa? Cho nên đừng có nói nó là lính đánh thuê không có tinh thần
chiến đấu là bỏ mẹ. Nó dám nằm hầm sáu ngày liền, ăn đó tiêu tiểu đó, không hút
một điếu thuốc. Chúng chỉ có mỗi một sơ sót nhỏ là khi rút đi chúng đã bỏ lại
những cây sào nên mình mới tìm ra được cái chiến thuật Kangourou của
nó!
Thiên
hút hai ba hơi thuốc liền. Điếu thuốc cháy đã gần hết nhưng Thiên không chịu
quăng đi. Thiên lấy một cái nhánh con cặp lấy và đưa lên mồm rít lia lịa cho đến
khi lửa cháy tận môi, Thiên mới thôi.
Thiên
nói tiếp:
- Đấy
các anh thấy không? Các ông nhà lính của mình bê bết lắm. Súng ống mang vác như
thế đó. Mệt đói quá họ vứt bừa. Riêng trạm của em hiện lượm được cả tiểu đội AK
– Thiên vỗ vỗ vào bá khẩu cạc-bin trên vai – Đây cũng là quà của các bố ấy đấy.
Mà chưa hết đâu! Đi dài dài vô rồi các anh xem, súng đạn bộ đội treo đầy đường
thấy mà nóng ruột! Lắm lúc dắt các ổng đi mệt, các ổng chửi bọn tôi như chó, lại
còn hăm tát tai, hăm cho xơi kẹo đồng. Cái nghề giao liên là cái nghề bạc bẽo
các anh ơi! Cực chẳng đã phải làm, thống nhất rồi, bọn giao liên làm gì? Chẳng
lẽ lại trại, lại ám hiệu, lại đưa khách à? Trong Đại Học Tổng Hợp của mình có
khoa văn, khoa lý hoá, khoa nọ, khoa kia chớ có khoa “giao liên” không? Giao
liên là một cái nghề rừng. Anh có hiểu tiếng “rừng” của em
không?
Thiên
vụt hỏi:
- Hà
Nội cỡ này sơ tán chắc bỏ phong trào lao động xã hội chủ nghĩa rồi hả các
anh?
Lê
Ngọc nói:
- Bây
giờ ở Hà Nội cũng có nhiều phong trào. Nào là phong trào lao động XHCN vào sáng
chủ nhật, phong trào ba khoan… Ối, nhiều lắm không nhớ hết! Nó nạo róc
hết xưong tủy của mình.
Thiên
cười:
- Em
đi xa Hà Nội chẳng bao lâu mà trở nên lạc hậu
nhỉ!
Lê
Ngọc giải thích:
- Ba
khoan là khoan yêu, khoan cưới, khoan đẻ. Nếu chưa có người yêu thì hãy khoan
yêu, nếu yêu rồi thì khoan cưới, nếu cưới rồi thì khoan
đẻ.
Thiên
ngạc nhiên:
-
Khoan yêu, khoan cưới thì còn có thể được, chứ khoan đẻ làm sao thấu hở
anh?
-
Thấu chứ, vì cái khẩu hiệu này là nhắm vào thanh niên, trong các cuộc họp chi
đoàn, nếu cậu nhận một cái khoan thì tức là cậu phải khoan cho có kết
quả. Chính phủ chúng ta sáng suốt, cho nên chủ trương bao giờ cũng đi đôi với
biện pháp. Ca-bốt bây giờ bán đầy cả mậu dịch rồi, còn các thứ thuốc xoa và
phương tiện khác nhập từ Trung quốc sang, như cái nút nhét cổ tử cung lại. Nó có
lợi cho những ai muốn “khoan“ có kết quả nhưng nó lại gây ra những
tai nạn khác. Ví dụ như trước đây con gái hoặc đàn bà có chồng đi xa yêu đương
sợ có thai bây giờ không lo nữa.
Thiên
lắc đầu:
- Em
không hiểu ra làm sao cả!
- Về
Hà Nội em sẽ hiểu thôi – Lê Ngọc tiếp – Chỉ có một phong trào này là người ta
không đặt tên chính thức mà thôi!
-
Phong trào gì vậy anh?
- Phá
thai!
Thiên
bật ngữa ra chới với. Một chốc Thiên hỏi:
- Anh
nói phong trào phá thai à?
-
Không phải là người ta ào ào đi tới bệnh viện xin phá thai như đi lao động XHCN,
mà có những cái buồng bí mật. Trước kia muốn phá thai người đàn bà phải mang
giấy có chữ ký của chồng đến bệnh viện, bây giờ thì ai cần cứ phá. Tôi biết được
chuyện này vì tôi có bạn làm ở mấy bệnh viện
lớn.
-
Phức tạp quá hả anh!
-
Cuộc chiến tranh này ghê gớm quá. Các bà ăn quen nhịn không quen, chồng đi Nam
hôm trước hôm sau là đã léng phéng rồi. Tôi biết cả vợ một tay đại tá vừa từ giã
chồng, nước mắt chưa khô là đã đạp xe lại nhà tình nhân
rồi.
Thiên
hơi buồn, có lẽ Thiên lo cho người yêu ở Hà
Nội.
-
Bodéga còn bán bánh mì không anh?
- Còn
chứ!
-
Bánh min-phơi vẫn 6 hào hay lên giá?
- Vẫn
thế, nhưng muốn mua phải xếp hàng lâu lắm và có khi tới phiên mình mua thì hết
nhẵn, mình đành phải mua thứ bánh mà mình không
thích.
Thiên
thở dài, hai tay bó gối nét mặt rầu rầu.
- Em
nghe mình đã có Mig rồi mà sao cứ để nó leo thang mãi vậy
anh?
- Tôi
biết thế nào được? Lê Ngọc tiếp – Khi nó đánh Nghệ An, tôi đang dạy ở đó. Trường
đại học Vinh tan hết. Tôi đã tiếp sinh viên chở sách của trường đi bằng xe cút
kít tản khai vào làng cách đó 12 cây số… Rồi nó ra luôn Thanh Hoá, đánh hỏng cầu
Hàm Rồng. Lúc đó tôi được gọi về để đi Nam. Tôi đạp xe đạp, tay cầm ghi-đông,
tay bấm đèn pin, từ Vinh chạy suốt một đêm. 9 giờ sáng hôm sau thì tới Ninh
Bình, vừa vào nhà trọ chợp mắt thì máy bay tới. Đồng bào lao nhao như kiến vỡ
tổ. Nó chỉ bắn một phát, cầu Ninh Binh gục xuống
sông.
Thiên
nói để chữa ngượng cho mọi người:
-
Chắc các ông ấy chờ nó ra tới Hà Nội mới quất cho nó qụy anh ạ! Vì ở Hà Nội có
nhiều khách quốc tế cho mọi người đều trông thấy trước
mắt!
Lê
Ngọc cười khẩy:
- Cần
gì phải chờ nó ra tới Hà Nội cho mất công! Ngày lúc Kossygine sang, Thần Sấm và
Con Ma cũng đã đến “chào” rồi mà!
Tiếp theo Chương 29
Tiếp theo Chương 29
No comments:
Post a Comment